Giữa tháng bảy lang thang, tôi đã từng thấy những chùm hoa rực rỡ điểm xuyết hai bên con đường mòn uốn lượn theo triền đồi dẫn đến Hồ Đồng Chương. Bạn tôi bảo đó là hoa Thiên điểu. Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng loài hoa này, tôi chợt có một ấn tượng kỳ lạ, có lẽ trước hết vì cái tên đầy thi vị của nó. Hoa như những chú chim thiên đường, những cánh hoa rực rỡ đang khẽ khàng đung đưa trong gió sớm. Những bước chân của tôi ngày hôm đó vì hoa đã nở mà trở nên nhẹ nhàng dù Hồ Đồng Chương với mặt nước xanh biếc vẫn còn xa lắm, trên kia, nắng đang lấp lánh cho một ngày mà mưa chưa kịp ghé thăm, lòng người đang quá đỗi nôn nao.
Tôi trở về nhà mang theo nỗi nhớ. Cuối hạ, tháng Tám nghiêng mình với những cơn mưa rào trên mái nhà phủ rêu, tôi vẫn dõi theo ngày nắng đẹp ở Hồ Đồng Chương để rồi một ngày thấy ngập trong mắt mình là một sắc hoa kiêu hãnh. Bây giờ, tâm hồn của vùng hồ đã nhuốm màu Thiên điểu, níu bước chân lữ khách bằng loài hoa dường như chỉ dành riêng cho xứ sở này. Hồ Đồng Chương ngàn hoa nhưng Thiên điểu không bị che lấp trong thế giới ngàn hoa đó. Bao nhiêu sự chuẩn bị, chắt chiu để rồi một ngày hoa bung nở, sống trọn mình cho một mùa hoa tha thiết níu chân người.
Chuyện kể rằng có một đôi chim trời yêu nhau tha thiết, chim trống vì cứu đàn mà bay đi mãi mãi, chim mái tiếc thương, đau đớn, hót cạn tiếng hót rồi biến thành một loài hoa rực rỡ. Có lẽ vì thế mà Thiên điểu luôn cháy hết mình, màu sắc của hoa luôn tươi thắm, tinh khôi như ánh bình minh, hương thơm nồng nàn, quyến rũ mà bền bỉ. Suy cho cùng, tình yêu sẽ luôn tồn tại, dù bằng cách này hay cách khác, bằng dáng hình này hay dáng hình khác. Nếu đời hoa là đời người thì ít nhất đời người ấy đã được sống những năm tháng rực rỡ và đẹp đẽ nhất, sẽ không bao giờ hồi tiếc dù vẫn có những dở dang.
Liệu lạc trong sự rực rỡ, có ai thắc mắc về nỗi lòng của hoa? Có ai hiểu những vi vút rì rào của rừng thông?. Những con đường tôi qua, loài hoa, loài cây nào thả nhẹ vào tim một nỗi nhớ cồn cào vô hình, một nỗi nhớ không tên mà đằm sâu da diết? Vạn vật hữu linh, tôi nghĩ không phải tự nhiên mà hoa rực rỡ thế, không phải bỗng dưng mà cây cối xanh tươi bao quanh mặt hồ phẳng lặng. Chúng tồn tại, tôn tạo nhau, dựa vào nhau mà sống, mà âm thầm làm giàu thêm cho mảnh đất đã từng giấu mình thật kĩ, thật sâu, đến mãi sau này người ta mới tìm đến và bất cứ ai dầu lãnh đạm tới đâu cũng không thể không xiêu lòng vì vẻ đẹp của Hồ Đồng Chương.
Người ta đến với Hồ Đồng Chương để tìm bình yên, lắng lòng mình lại sau những ồn ào bất tận. Sự mệt mỏi của mưu sinh dường như được bỏ lại, tạm quên đi khi người ta đến với xứ sở này. Hồ Đồng Chương cứ lặng lẽ, bao dung mà xoa dịu nỗi đau, vỗ về trái tim tổn thương, vá víu cõi lòng tan nát. Có thể tất cả đều vẫn sẽ ở đó thôi, nhưng ít ra khi đến bên hồ, người ta đã được quên chúng dù chỉ trong chốc lát. Đời người, cần lắm những giây phút được lãng quên một điều gì đó và ai cũng xứng đáng được đối xử dịu dàng. Còn tôi, tôi tìm về Hồ Đồng Chương để làm đầy giấc mơ còn dang dở, để thấy một sắc hoa rực rỡ trong màu nắng cuối hạ. Hoa mỏng manh có đủ chống đỡ cho chất chồng thương nhớ? Cành Thiên điểu nào long lanh trước mắt tôi, gợi hoài niệm về một thời xa lắm.
Có đôi lứa nào hò hẹn dưới hàng thông xanh ngát, bên hàng Thiên điểu đang bừng nở những đóa hoa rực rỡ, cố cháy hết mình cho một mùa riêng, mãnh liệt như tình yêu của ngày tháng tuổi trẻ nhiều mơ mộng, coi tình yêu là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Một loài hoa vì tình yêu mà được sinh ra, giờ thành chứng nhân cho muôn vàn cuộc tình khác, hẳn nhiên khiến con người ta thấy tạo hóa thật kì diệu, luôn biết cách sắp đặt mọi thứ trở nên phù hợp và hài hòa đến lạ lùng.
Có sợi nắng nào vắt ngang những bông hoa đang nở rộ, có áng mây nào dùng dằng chẳng muốn bay đi, lòng người vì thế chẳng nỡ cất nỗi nhớ thương một mùa hạ rực rỡ. Giấc mơ hoa cứ mãi tinh khiết như làn nước hồ mát lành, đủ để xoa dịu những mệt nhoài đời thực. Vì thế, tôi cố chấp mà bước mãi trong đó chẳng dừng, Thiên điểu vây kín, ôm lấy tôi bao dung che chở. Tôi ước gì mình trở thành những ánh đom đóm, ban ngày ẩn nhẫn ở trong tán lá, ban đêm thắp lên ngọn lửa nhỏ để tiếp nối sắc màu của hoa, để màu hoa cứ thế mà trở nên bất tận, vỗ về…
Mùa Thiên điểu cũng sắp rời đi nhường chỗ cho những mùa hoa mới. Cây lại tiếp tục chắt chiu, dành dụm tinh túy của đất trời để biến chúng thành dòng nhựa sống dạt dào, chuẩn bị cho mùa hoa rực rỡ tiếp theo trong mùa hạ năm tới, ấy là bí mật của sự sống, là vòng tuần hoàn quý giá, linh thiêng.
Còn tôi, trong những khi da diết, cồn cào nhớ về Đồng Chương, ngoài kí ức về những con đường mòn uốn lượn, những tán thông xanh mướt đung đưa trong gió, những dãy núi xa xa ẩn hiện trong sương mù thì còn có một kí ức khác, kí ức về một loài hoa khi bung nở nhìn tựa những chú chim thiên đường, những cánh hoa ấy có màu của ngọn lửa, ngọn lửa tình yêu, ngọn lửa bình yên, ngọn lửa sưởi ấm, làm mềm lại những tảng đá già cỗi bên bờ hồ, ngọn lửa kiêu kì làm lòng tôi mãi neo lại đó không rời.
Đồng Chương vẫn sẽ mãi ở đó, với mặt nước phẳng lặng phản chiếu bầu trời xanh ngắt, với những rặng cây xanh tươi bao quanh, và đặc biệt, với những đóa Thiên điểu rực rỡ như những ngọn đèn thắp sáng cả một vùng. Và tôi, dù có đi đâu, làm gì, vẫn sẽ mãi mang theo trong tim hình ảnh của một mùa hoa bên hồ, của những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa cuộc đời vội vã.
Mỗi năm, khi mùa hạ về, tôi lại thấy lòng mình xao xuyến, bồi hồi. Biết đâu đấy, một ngày nào đó, tôi sẽ lại tìm về với Đồng Chương, để một lần nữa được đắm mình trong sắc hương của Thiên điểu, để một lần nữa được sống trọn vẹn với những cảm xúc tinh khôi nhất của tâm hồn. Bởi vì tôi biết, ở nơi đó, vẫn luôn có một góc bình yên đang chờ đợi tôi, có một mùa hoa đang kiên nhẫn đợi chờ để được bung nở rực rỡ nhất trong ánh mắt tôi.